Dòng sông kỳ bí
Phan_39 end
Sự thật Jimmy chẳng bao giờ hối hận gì nhiều về những việc mà hắn đã làm. Đúng là hắn có nhờ một người quen ở New York gửi cho nhà Harris mỗi tháng năm trăm đô la trong suốt mười ba năm qua nhưng không phải là vì lòng tốt mà chỉ để cho họ tiếp tục nghĩ rằng Just Ray vẫn còn sống và không bao giờ nghĩ tới chuyện đi tìm hắn. Bây giờ, khi con trai Ray phải ngồi tù thì mặc xác, hắn sẽ không gửi tiền nữa. Dùng tiền đó vào việc nào khác có ích hơn.
Hắn quyết định sẽ dùng tiền đó cho khu phố. Sẽ dùng chúng để bảo vệ khu phố của mình. Khi nhìn mình trong gương, hắn một lần nữa xác định, khu phố này chính là của hắn. Từ giây phút này trở đi hắn sẽ là chủ nhân của khu phố này. Hắn đã sống lừa dối suốt mười ba năm qua, giả vờ suy nghĩ như một công nhân gương mẫu và bỏ phí không biết bao cơ hội làm ăn lớn. Họ sẽ xây dựng một sân vận động ở đây? Đươc thôi. Hãy nói về những công nhân mà chúng ta đại diện? Đươc thôi. Nhưng tốt hơn hết các anh nên để mắt tới đám máy móc của mình, lũ ngốc. Ghét nhất là xảy ra những chuyện hỏa hoạn với đám máy móc đó.
Hắn sẽ ngồi sẽ ngồi xuống với Val và Kevin thảo luận tương lai của mình. Thị trấn này đang chờ được khai quật. Và Bobby O'Donnell nữa. Tương lai của hắn sẽ không sáng sủa chút nào nếu hắn tiếp tục quanh quẩn ở East Bucky.
Hắn kết thúc việc cạo râu, nhìn lại mình một lần nữa trong gương. Hắn là người xấu? Thì cứ như thế đi. Hắn có thể sống với điều đó vì trong tim hắn có tình yêu và trong lòng hắn có niềm tin. Tương quan lực lượng hoá ra cũng khá cân bằng.
Hắn mặc quần áo. Trong lúc đi qua bếp hắn có cảm giác như người đàn ông mà hắn giả dạng suốt bằng ấy năm vừa trôi tụt xuống cống cùng với nước bẩn. Hắn nghe thấy tiếng mấy đứa con gái hắn ré lên cười, chắc là bị con mèo của Val liếm mặt và nghĩ, Chúa ơi, âm thanh đó mới tuyệt vời làm sao.
Trên phố, Sean và Lauren tìm thấy một chỗ trước quán cà phê Nate & Nancy. Nora đang ngủ trong xe đẩy và họ đặt con bé dưới bóng râm của mái hiên. Hai người đứng dựa lưng vài tường ăn kem ốc quế. Sean nhìn vợ mình và tự hỏi không biết hai người bọn họ có thể vượt qua cơn sóng gió này hay một năm dài chia cắt đã gây ra quá nhiều thương tổn, hủy hoại tình yêu của họ cùng tất cả những năm tháng tươi đẹp cuả cuộc hôn nhân trước kia. Lauren nắm lấy tay anh siết chặt và anh nhìn xuống con gái mình. Con bé trông thật đáng yêu, giống như một cô công chúa nhỏ, khiến lòng anh tràn ngập ấm áp.
Xuyên qua đám diễu hành dưới lòng đường, Sean thấy Jimmy và Annabeth Marcus cùng hai cô con gái nhỏ xinh xắn của họ ngồi vắt vẻo trên vai Val và Kevin Savage vẫy ta chào đón từng chiếc xe rước và xe mui trần diễu qua.
Hai trăm mười sáu năm về trước người ta đã cho xây nhà tù đầu tiên trong vùng dọc theo bờ con kênh mang tên nó. Những cư dân đầu tiên của Buckingham là những người quản ngục cùng gia đình họ và vợ con của các phạm nhân đó. Đó không phải là một thỏa ước dễ dàng. Khi những người tù mãn hạn, họ thường đã quá mệt mỏi hay già yếu để chuyển đi chỗ khác và Buckingham nhanh chóng được biết đến như một nơi chứa chấp các thành phần bất hảo. Các quán rượu mọc lên nhan nhản dọc theo đại lộ chính, trên các con phố bẩn thỉu của nó trong khi gia đình những người quản ngục chiếm lĩnh những quả đồi và xây nhà mình trên khu Thượng để một lần nữa nhìn xuống những người mà họ quản thúc. Những năm 1800, việc chăn nuôi gia súc bùng nổ, những bãi rào chăn nuôi gia súc và lò mổ bùng nổ, những bãi rào chăn nuôi gia súc và lò mổ mọc lên như nấm xung quanh khu vực đường cao tốc hiện nay, một đường tàu chở hàng chạy song song trên phố Sydney và đám gia súc xuống tàu ở đây sẽ được dẫn vào trung tâm theo đúng lộ trình của đoàn diễu hành lúc này. Các thế hệ gia đình tù nhân và truyền nhân của những người làm việc trong các lò giết mổ súc vật ngày càng đẩy về khu Hạ về sát với đường tàu. Nhà tù đóng của sau một động thái cải cách từ lâu đã bị quên lãng và rồi cơn sốt chăn nuôi cũng chấm dứt nhưng những quán rượu vẫn không ngừng mọc lên. Làn sóng những người nhập cư gốc Ailen tràn vào, kế tiếp dòng người nhập cư gốc Ý nhưng với lực lượng đông đảo gấp đôi và tuyến đường sắt trên cao ra đời khiến mọi người đổ xô vào thành phố kiếm việc làm nhưng hết ngày lại quay về đây. Mọi người quay lại vì chính họ đã dựng lên cái làng này, biết rõ những mối nguy cũng như ưu điểm của nó và điều quan trọng nhất là ở đây không có gì khiến họ ngạc nhiên. Từ những vụ ăn đút, chém giết đẫm máu, hay những vụ ẩu đả trong quán bar, những trận khúc côn cầu trên phố hay những cuộc làm tình sáng thứ Bảy đều có lôgic riêng của nó. Một lôgic mà người ngoài không nhìn thấy được. Và chính vì vậy mà người lạ không được hoan nghênh ở đây.
Lauren dựa vào người anh, đầu cô chạm vào cằm anh và Sean cảm thấy mối hoài nghi trỗi dậy trong lòng anh nhưng đồng thời cả sự quyết tâm và khao khát xây dựng lại niềm tin. Cô nói, "Anh có sợ lắm không khi thằng bé đó chĩa súng vào mặt anh?"
"Em muốn biết sự thật?"
"Vâng."
"Xém chút nữa thì không còn điều khiển được bàng quang."
Cô nhích mái đầu đang tựa vào cằm anh ra để nhìn anh. "Thật ư?"
"Ừ."
"Lúc đó anh có nghĩ tới em không?"
"Anh có. Anh nghĩ tới hai mẹ con em."
"Anh nghĩ gì?"
"Anh nghĩ tới quang cảnh này, tới ngày hôm nay."
"Về cuộc diễu hành và mọi thứ?"
Anh gật đầu.
Cô hôn lên gáy anh. "Anh chỉ nói nhăng nói cuội, nhưng mà em vẫn thích khi nghe anh nói thế."
"Anh không nói dối." anh nói.
Cô nhìn xuống Nora. "Con bé có đôi mắt của anh."
"Và cái mũi của em."
Cô nhìn con gái họ và nói, "Em hi vọng chuyện của chúng ta sẽ đâu vào đó."
"Anh cũng vậy," anh nói và hôn cô.
Họ lại đứng dựa lưng vào tường, một dòng người không ngừng chuyển động dọc theo vỉa hè trước mặt họ và Celeste đột nhiên xuất hiện. Da cô tái mét, tóc lấm tấm gàu và không ngừng kéo các ngón tay như thể muốn lôi chúng ra khỏi các khớp xương.
Cô chớp mắt nhìn Sean và nói, "Chào anh, nhân viên Devine."
Sean chìa tay ra vì trông Celeste có vẻ rất cần ai đó nói chuyện, nếu không thì sẽ tan biến mất. "Chào Celeste. Gọi tôi là Sean được mà."
Cô bắt tay anh. Tay cô nhơm nhớp, những ngón tay nóng rực, và buông ra ngay khi tay họ chạm vào nhau.
Sean nói, "Đây là Lauren, vợ tôi."
"Xin chào," Lauren nói.
"Chào cô."
Trong giây lát không ai trong ba người họ biết nói gì. Họ đứng đó, yên lặng, hơi lúng túng và rồi Celeste nhìn sang phía bên kia đường và Sean dõi theo ánh mắt của cô tới chỗ Jimmy đang đứng đó vòng tay ôm lấy Annabeth, hai người bọn họ trông rực rỡ tựa ánh nắng, vây quanh bởi bạn bè và người thân. Trông họ như sẽ không bao giờ để tuột khỏi tay bất cứ thứ gì nữa.
Celeste nói, "Hắn đã giết chồng tôi."
Sean cảm thấy Lauren đang nhìn anh sững sờ.
"Tôi biết. Hiện giờ tôi chưa thể chứng minh được nhưng tôi biết là hắn."
"Anh sẽ làm được chứ?"
"Làm gì cơ?"
"Chứng minh hắn là thủ phạm?" cô nói.
"Tôi sẽ cố gắng, Celeste. Tôi xin thề có Chúa."
Celeste nhìn ra đại lộ và điên cuồng gãi đầu như thể đang tìm chấy. "Gần đây, đầu óc tôi gần như không biết thế nào là phải trái nữa." Cô cười. “Nghe thật ngớ ngẩn đúng không? Nhưng tôi không thể. Thực sự là không thể phân biệt được nữa.”
Sean vươn tay nắm lấy cổ tay cô. Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt nâu của cô già hẳn đi và đầy vẻ điên dại. Cứ như cô đang nghĩ anh sẽ tát cô.
Anh nói. "Tôi có thể đưa cho cô tên của một bác sĩ, Celeste, một chuyên gia về những người bị mất thân nhân trong những tội ác nghiêm trọng."
Cô gật đầu mặc dù những lời của anh dường như chẳng đem lại chút an ủi nào. Cô vùng tay ra khỏi tay anh và lại tiếp tục kéo các ngón tay của mình. Cô để ý thấy Lauren đang quan sát mình liền lập tức nhìn xuống các ngón tay. Cô buông chúng ra rồi lại giơ lên, cuối cùng khoanh lại trước ngực rồi giấu hai bàn tay xuống dưới khuỷu, cứ như sợ chúng bay đi mất. Sean để ý thấy Lauren hơi do dự mỉm cười, một biểu hiện của sự đồng cảm với nỗi đau khổ của người khác và anh ngạc nhiên thấy Celeste cũng đáp lại bằng một nụ cười và sự biết ơn trong mắt.
Anh cảm thấy yêu vợ mình sâu đậm và có cảm giác trở nên nhỏ bé trước khả năng tương thân tương ái của cô đối với những người trong hoàn cảnh thiệt thòi. Cho tới lúc này anh tin rằng kẻ phá hoại cuộc hôn nhân của họ chính là anh với sự ích kỷ và cái tôi quá lớn của nghề nghiệp, sự khinh bỉ tích tụ của anh đối với lỗi lầm và khiếm khuyết của con người.
Anh vươn tay vuốt má Lauren và cử chỉ đó khiến Celeste ngại ngùng quay mặt đi.
Cô nhìn xuống đại lộ, xuống chiếc xe rước hình chiếc găng tay bóng chày đang lướt qua, bám trên thành xe là những cầu thủ bóng chày nhỏ tuổi mặt mũi tươi rói, ra sức vẫy tay, sung sướng phát cuồng vì sự ngưỡng mộ của người xem.
Có gì đó ở cái xe rước hình găng tay khiến Sean lạnh buốt sống lưng, giống như chiếc găng khổng lồ không che chở cho lũ trẻ mà đang âm mưu nhốt chúng lại mà bọn nhóc vẫn tươi cười hớn hở không hề hay biết.
Trừ một thằng bé. Nó ngồi rúm lại một góc, đầu chúi xuống là lập tức Sean nhận ra: Đó là con trai của Dave.
"Michael!" Celeste vẫy thằng bé nhưng nó không hề nhìn lại. Mắt nó vẫn nhìn xuống dù mẹ liên tục gọi tên nó. "Michael, cưng ơi! Con trai yêu quý này, Michael!"
Chiếc xe rước tiếp tục trôi đi, Celeste tiếp tục gọi và con trai cô tiếp tục khước từ nhìn về phía mẹ mình. Sean có thể nhìn thấy một Dave trẻ hơn trên đôi vai thằng bé, ở cái cằm rũ xuống và vẻ ngoài gần như thanh tú của nó.
"Michael!" Celeste vẫn gọi. Cô kéo các ngón tay của mình và bước hắn xuống lòng đường.
Chiếc xe rước đã đi qua chỗ họ nhưng Celeste vẫn đi theo nó, di chuyển trong đám đông và không ngừng vẫy gọi con trai mình.
Anh cảm thấy Lauren đang vơ vẩn vuốt tay anh và nhìn sang bên kia đường về phía Jimmy. Cho dù mất cả đời, anh cũng sẽ bắt được hắn. Cậu có nhìn thấy tôi không hả Jimmy? Nhìn sang đây lần nữa đi nào.
Và Jimmy khẽ quay ra và mỉm cười với Sean.
Sean giơ tay lên, ngón cái dựng lên, ngón trỏ chĩa thẳng ra như hình khẩu súng rồi gập ngón cái xuống và bóp cò.
Jimmy toét miệng cười đáp lại.
"Người phụ nữ đó là ai?" Lauren hỏi.
Sean nhìn Celeste đang lóc cóc đi theo đám đông xem diễu hành, bóng dáng mỗi lúc một nhỏ đi, khi chiếc xe rước tiếp tục tiến về phía trước, tà áo bay phấp phới sau lưng.
"Một người vợ mất chồng," Sean đáp.
Và anh nghĩ tới Dave Boyle, thầm mong giá như anh có thể mời cậu ấy cái ly bia mà anh đã hứa ngày thẩm vấn thứ hai. Giá như anh có thể đối xử tử tế hơn với Dave khi còn nhỏ, giá như cha không bỏ rơi cậu ấy còn mẹ thì không mắc bệnh thần kinh và biết bao nhiêu điều bất hạnh khác xảy ra với Dave. Đứng đó trên con đường diễu hành giữa tưng bừng lễ hội với vợ và con mình, anh mong ước biết bao điều tốt đẹp cho Dave Boyle. Nhưng hơn tất cả, anh mong Dave bình an. Trên hết, anh hy vọng rằng Dave, cho dù cậu ấy đang ở đâu đi nữa thì cũng tìm được cho mình một chút bình an.
End
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian